Tân Phúc Âm hóa Lòng Ghen Tị - Kỳ III

Thứ năm - 13/12/2018 09:10  2124
TÂN PHÚC ÂM HÓA LÒNG GHEN TỊ


PHƯƠNG THẾ CHỮA TRỊ  LÒNG GHEN TỊ CỦA CON NGƯỜI

1.Chữa trị lòng ghen tị bằng phương thế tự nhiên.
    1. Những cách ngụy trang của lòng ghen tị.

Những cơ chế tự vệ như phủ nhận và tri thức hóa, [1] là những hình thức tự vệ mà vô thức sử dụng để tránh né những cảm nghĩ đau đớn và tâm trạng khó chịu. Con người sử dụng nhiều hình thức tự vệ để chống lại cảm xúc ghen tị. Trong tác phẩm kinh điển về lòng ghen tị, bà Klein cho rằng những hình thức tự vệ thì khá nhiều, nên chúng ta không thể liệt kê tất cả được. Những hình thức tự vệ ấy có mục đích giúp chúng ta tránh khỏi đau khổ và khuynh hướng trả đũa, mà lòng ghen tị có thể khơi dậy nơi chúng ta. Chúng ta thường sử dụng những hình thức tự vệ phổ biến nhất, mặc dầu chúng ta không nghĩ rằng đó là những cách ngụy trang của lòng ghen tị. [2]

1.1.1.Lý tưởng hóa

Chúng ta thường ghen tị với những người chúng ta yêu mến và ngưỡng mộ, nhất là khi họ tỏ vẻ mình có được mọi sự và những điều mà chúng ta không có. Khi chúng ta lý tưởng hóa những kẻ ấy và tài năng của họ, thì đó có thể là một nỗ lực nhằm hạn chế lòng ghen tị của chúng ta. Tuy nhiên, nếu lòng ghen tị quá mạnh mẽ, thì sớm hay muộn việc đánh giá ấy cũng biến thành sự căm ghét, bởi vì nó làm cho chúng ta cảm thấy thấp kém.

1.1.2. Đánh giá thấp

Đánh giá thấp là một hình thức tự vệ khác nhằm tránh né lòng ghen tị. Người ta thường đưa ra hai ví dụ sau đây để minh họa cho hình thức tự vệ này:
Thứ nhất là thái độ “chê nho xanh,” [3] nhằm coi nhẹ những thất bại của mình (dù sao thì giải thưởng ấy chẳng có giá trị gì!)
Thứ hai là bày tỏ một sự thật hiển nhiên như “người giàu có nhiều tiền bạc, nhưng tiền bạc đâu mua được hạnh phúc!” Một khi chúng ta đánh giá thấp một điều gì đó, cảm nghĩ ghen tị của mình cũng biến mất. Chắc hẳn là chúng ta có thể đánh giá thấp bất cứ điều gì hay bất cứ ai mà chúng ta xem là lý tưởng. Sớm hay muộn thì việc lý tưởng hóa ấy cũng đưa đến việc vỡ mộng. Cơ chế lý tưởng hóa bị sụp đổ nhanh hay chậm là tùy cường độ của lòng ghen tị ẩn khuất bên dưới. Khi người ta tương giao thân thiết với kẻ này, rồi lại đoạn giao mà tìm cách tương giao với kẻ khác, vì xu hướng phá hoại và đánh giá thấp chi phối mọi tương giao thân thiết của mình, thì tâm trạng vỡ mộng và thất vọng của họ cứ lặp đi lặp lại. [4]  

1.1.3. Bối rối


Gắn liền với lòng ghen tị là cảm xúc thất vọng vì không đạt được điều mình hằng khao khát nhất. Nếu chìm đắm trong những sự phù phiếm, chúng ta có thể cảm thấy rất khó khăn khi chọn lựa, ngay cả những vấn đề hệ trọng như ơn gọi, nghề nghiệp, và những chuyện vụn vặt như chọn thực đơn ở nhà hàng. Lối suy nghĩ thiếu quyết đoán và minh bạch khiến chúng ta không thể lấy quyết định, đôi khi bắt nguồn từ lòng ghen tị và thất vọng vì không đạt được điều chúng ta muốn. Sự bối rối đưa đến tình trạng bất động và đình hoãn, có thể là một cách thức tự vệ nhằm tránh né hay chống lại sự ghen tị. [5]

1.1.4. Coi thường bản thân

Coi thường bản thân hay thiếu lòng tự trọng là một cách thức khác để tránh né cảm xúc ghen tị. Coi thường bản thân là đặc điểm nổi bật của những nguời dễ rơi vào tình trạng trầm cảm. Việc coi thường bản thân có thể đưa đến hậu quả là chúng ta không bao giờ có thể phát huy những tài năng của mình một cách mỹ mãn, hay chỉ xuất hiện trong những trường hợp nhất định như khi chúng ta phải đối đầu với một người quan trọng. Hành động tháo lui và từ chối cạnh tranh có thể là một cách thức tránh né những cảm xúc đau đớn do lòng ghen tị gây ra. Tuy nhiên, khi trốn tránh như vậy, chúng ta phải trả một giá đắt, là đánh mất cơ hội quý giá để phát huy tài năng của mình mà gặt hái thành công.

1.1.4. Tham lam

Tham lam có thể là một cách thức tự vệ tinh vi chống lại lòng ghen tị. Phát xuất từ sự thiếu thốn cùng cực trong thời thơ ấu, lòng ghen tị đưa tới tình trạng bất lực vì không bao giờ cảm thấy mãn nguyện. Những ai phải chịu đau khổ như thế thì nghĩ rằng: “Tôi có được gì và tôi có là gì, hẳn không bao giờ đủ!” Cảm nghĩ túng thiếu có thể thúc bách họ thèm muốn hay chiếm hữu tất cả những gì họ có thể chiếm hữu, bất luận là của cải vật chất hay của cải tinh thần. Bị thôi thúc bởi lòng tham không đáy, họ quan tâm đến việc “chiếm hữu” và “vượt thắng kẻ khác” để tránh né lòng ghen tị. Khuynh hướng cầu toàn và chuyên môn hóa có thể là những biểu hiện của xu hướng tránh né ghen tị, khi người ta đuổi theo những thành công và thành tựu để làm cho mình được yên lòng. [6]

1.1.6. Khoe khoang

Khi người ta khoe khoang thành công và tài sản của mình để kích thích lòng ghen tị nơi người khác, thì đó cũng là một cách đảo ngược tâm trạng ghen tị mà mình đang trải nghiệm. Khi người ta muốn làm cho người khác trở thành kẻ ghen tị và chiến bại, thì thái độ ấy vừa biểu lộ sự thù hằn, vừa biểu lộ sự bất lực sâu xa, vốn là đặc điểm trong thế giới nội tâm của kẻ ghen tị. Thái độ tự tôn hay xu hướng khoe khoang tài sản của mình là mặt nạ quen thuộc của lòng ghen tị.

1.1.7. Căm thù và dửng dưng

Để chống lại lòng ghen tị, người ta còn sử dụng một hình thức tự vệ khác, là dập tắt cảm xúc yêu thương và ôm ấp cảm xúc căm thù. Kẻ ghen tị tỏ ra bối rối trước một mớ cảm xúc lẫn lộn giữa yêu thương, thù ghét và ghen tị, mà hậu quả là những cảm xúc ấy sẽ xuất hiện trong các mối tương quan thân thiết của mình và họ không thể chịu đựng được những cảm xúc mâu thuẫn như thế. Để tránh né sự xung đột giữa các cảm xúc mâu thuẫn trong nội tâm, họ có thể phủ nhận cảm xúc yêu thương, bằng cách biểu lộ sự căm thù một cách công khai, hay tỏ vẻ dửng dưng. Kìm nén cảm xúc ấm áp và những biểu hiện của lòng nhân ái là một hình thức trả thù tinh vi đối với những kẻ mà chúng ta ghen tị

1.1.8. Thoái lui

Một biến thể khác của cơ chế tự vệ là cắt đứt quan hệ với người khác. Một sự độc lập thái quá thường che giấu nỗi sợ ghen tị và chống lại lòng ghen tị của mình, bằng cách tránh né những kinh nghiệm có thể làm phát sinh lòng ghen tị cũng như lòng biết ơn. Nếu chủ thể không có khả năng xin người khác giúp đỡ hay đón nhận sự giúp đỡ của người khác, thì đôi khi đó là dấu chỉ của lòng ghen tị, bởi vì khẳng định sự độc lập quá mức có thể là từ chối nhìn nhận sự thành công của người khác.

1.1.9. Chỉ trích thiếu xây dựng
Ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng kẻ khác, và những cách thức hạ nhục người khác như thế, là những hình thức biểu lộ sự ghen tị rất phổ biến trong cuộc sống hàng ngày. Kẻ ghen tị thì cảm thấy không vui khi người khác được hạnh phúc, nhưng lại cảm thấy hài lòng và hân hoan khi kẻ khác gặp điều bất hạnh. Làm mất uy tín hay bôi nhọ thanh danh của kẻ khác được xem là biểu hiện của lòng ghen tị. [7]

1.2. Chữa trị bằng phương thế tự nhiên.

1.2.1. Hãy nhìn nhận những thành công đến với người khác từ sự nỗ lực của họ:
Hãy nhìn nhận những thành công, những may mắn đến với người khác từ sự nỗ lực của họ. Đó là thành quả họ đáng nhận được. Chỉ nghĩ như vậy, bạn mới xóa tan cảm giác tiêu cực trong lòng bạn. Đừng bao giờ tỏ ra ghen tị với thành công của người khác, bởi vì để có được nó họ đã dốc hết sức mình cho nó. Bạn hãy cổ vũ họ, khuyến khích và công nhận thành công của người khác. Như thế, bạn sẽ có thêm động lực để phấn đấu. [8]

1.2.2. Học cái hay của người khác:
Khi Hasan - một nhà hiền triết Hồi Giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa ngài, xin ngài cho tôi biết ai là thầy ngài? Ai là người đã truyền cho ngài những kiến thức uyên bác đến vậy?”.
Hasan mỉm cười: Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm. Điều đó quá dài vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể ra đây ba người thầy trong số những vị ấy.
Người đầu tiên là một tên ăn trộm. Một lần, sau khi lạc giữa sa mạc, ta tìm đến được một khu làng, trời đã rất khuya, mọi nhà đều đóng cửa ngủ cả. Đi mãi, cuối cùng tình cờ ta bắt gặp một người đàn ông đang hì hục khoét vách. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân. Nhưng ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên ăn trộm”.
Quá khát và mệt mỏi, ta quyết định theo người đàn ông đó về chỗ trú chân, không một chút chần chừ. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Mỗi đêm, trước khi đi, người đàn ông ấy đều lặp lại câu nói quen thuộc: “Tôi đi làm đây, ông ở nhà cầu nguyện cho tôi nhé!”. Lần nào người đó trở về, đáp lại ánh mắt tò mò của ta, vẫn là câu trả lời: “Hôm nay chẳng ăn trộm được gì cả, nhưng ngày mai tôi sẽ làm được. Có thể lắm chứ”.
Bỏ qua chuyện xét đoán việc làm bất chính của người đàn ông kia, rõ ràng ông ta cũng rất đáng nể vì niềm tin mạnh mẽ của mình phải không? Đã có lúc ta trải qua giai đoạn vô cùng bế tắc, trí óc liên tục suy ngẫm nhưng chẳng ngộ ra được một chân lý nào. Điều đó khiến ta rơi vào tâm trạng tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng mình nên chấm dứt tất cả những tìm kiếm vô nghĩa này. Nhưng ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên ăn trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được. Có thể lắm chứ!”.
Người thầy thứ hai của ta là một con chó - đừng vội cười nhé anh bạn. Lần đó, khi ta đang đi dọc bờ sông thì một con chó xuất hiện. Nó đang khát nước. Nhưng vừa nhìn xuống dòng nước, nó liền hoảng sợ bỏ chạy. Chắc chắn nó đang nhầm tưởng cái bóng của mình là một con chó khác. Có lẽ quá khát nên chạy được một đoạn, con chó đáng thương lại quay trở lại. Mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mát. Ta nhận ra rằng, cũng như con vật kia, phần lớn nỗi sợ hãi trong con người chúng ta đều do tưởng tượng mà nên. Vì vậy, phải biết lấy hành động để chiến thắng nỗi sợ của bản thân.
Người thầy cuối cùng của ta là một đứa bé. Lần nọ, ta đến một thành phố lớn và thấy một đứa bé cầm trên tay ngọn nến đã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp cây nến này phải không?”. Đứa bé đáp: “Thưa phải”. Đoạn ta hỏi: “Lúc nãy ta còn thấy cây nến chưa được thắp nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”.
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”.
Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó trở đi, ta không bao giờ còn dám tự hào về kiến thức của mình.
Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây, ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy, vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là phải luôn sẵn sàng làm một người học trò và phải biết học hỏi ngay từ những điều bình thường, từ những con người giản dị nhất. [9]

1.2.3. Phát huy sở trường:

Phát huy sở trường, hạn chế sở đoản, tìm kiếm những giá trị mới.
Tiến sĩ Don Clinfton, một nhà tâm lý học hành vi đã trở nên nổi tiếng vì câu chuyện có ý nghĩa sau.
Đã có thời kỳ, các loài động vật quyết định phải làm một điều gì đó có ý nghĩa để giải quyết các vấn đề đặt ra trong thế giới mới này. Chúng đã tổ chức ra một trường học và thực hiện một chương trình giảng dạy bao gồm các môn học như chạy, leo trèo, bơi và bay. Để tạo điều kiện dễ dàng cho các môn học.
Vịt tỏ ra xuất sắc trong môn bơi. Trên thực tế, nó còn bơi tốt hơn cả giáo viên hướng dẫn. Tuy nhiên Vịt lại chỉ vừa đủ điểm để thi đỗ trong môn bay, còn môn chạy thì rất kém. Do chạy chậm, Vịt đành phải bỏ môn bơi và ở lại trường sau giờ học để tập chạy. Điều đó làm cho đôi chân Vịt bị môn đi nhanh khiến cho nó chỉ đứng vị trí trung bình trong môn bơi. Tuy nhiên, với vị trí trung bình cũng là quá đủ, bởi vậy, không một ai trừ Vịt lại lo ngại về điều này.
Thỏ bắt đầu với vị trí số 2 trong môn chạy, tuy nhiên, sau đó, bệnh co giật cơ bắp chân đã tiến triển với một mức độ đáng lo ngại do Thỏ phải hoá trang quá nhiều trong môn bơi.
Sóc là người đứng đầu trong môn leo trèo, song nó lại có thành tích đáng thất vọng trong lớp bởi vì thầy giáo đã bắt nó phải xuất phát từ dưới đất lên chứ không phải từ trên ngọn cây xuống. Sóc đã trở thành "chú ngựa ngốc nghếch” do cố quá sức và bởi vậy chỉ được xếp loại "C” trong môn leo trèo và loại "D” trong môn chạy.
Chim đại bàng là một đứa trẻ ngỗ nghịch và đã bị phạt nặng do không chịu nghe lời. Trong lớp leo trèo, nó đánh bại tất cả những học sinh khác để leo lên ngọn cây, nhưng cứ khăng khăng đòi sử dụng đôi cánh của mình để bay lên đó.
Bài học rõ ràng rút ra từ câu chuyện này thật giản dị. Mỗi loài vật đều có những khả năng riêng mà tại đó nó tỏ ra xuất sắc nhất, trừ khi nó bị yêu cầu hay buộc phải tuân theo một khuôn mẫu khác không thích hợp đối với nó. Khi điều này xảy ra, sự thất vọng, nản chí hay thậm chí tội lỗi sẽ dẫn đến sự tầm thường trong tất cả các hoạt động hay sự thất bại hoàn toàn. Con Vịt dù sao vẫn là con Vịt và chỉ là con Vịt mà thôi. Vịt được sinh ra để bơi chứ không phải để chạy, hay leo trèo, vốn không phải là sở trường của nó. Do đó, việc nghĩ rằng Vịt chỉ có thể bơi hay bay sẽ giải quyết được khó khăn của Sóc. Chim Đại Bàng là những sinh vật đẹp trên bầu trời chứ không phải trong một cuộc chạy đua chân đất. Trong những cuộc đua đó, Thỏ sẽ luôn luôn là người chiến thắng trừ khi Đại Bàng bị đói.
Điều đúng với các loài vật trong rừng cũng đúng với tất cả chúng ta. Mỗi người đều có thể làm một việc gì đó rất tốt. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp cho họ làm được nhiều điều mà họ có thể làm tốt. Nguyên tắc quản lý cần phải tuân theo là phát huy sở trường và thế mạnh của từng cá nhân và làm cho các thiếu sót, hạn chế không ảnh hưởng đến công việc đang tiến hành. [10]

1.2.4. Chuyển từ tiêu cực sang tích cực:

Khi những ý nghĩ ghen tị xuất hiện, bạn hãy chuyển hướng những ý nghĩ tiêu cực sang một bên và hướng đến những điều mới mẻ khác.
Ông vua xe hơi Henry Ford từng kể lại rằng: Tất cả những gì ông ta có được ngày nay là xuất phát từ một chuyện nhỏ xảy ra ở một nhà hàng ăn. Ngày trước, ông chỉ là một anh công nhân sửa chữa xe. Một lần, sau khi lĩnh lương tháng, ông rất vui sướng, bèn quyết định tới một nhà hàng cao cấp mà mình đã mong ước được đến từ lâu.
Nhưng ông đã ngồi trong phòng ăn tới gần 15 phút mà không có nhân viên phục vụ nào đến chào hỏi ông cả. Cuối cùng cũng có một người miễn cưỡng tới bên bàn, hỏi ông cần gọi gì.
Henry Ford rối rít gật đầu nhưng chỉ thấy người phục vụ tỏ vẻ khó chịu, quẳng thực đơn lên bàn một cách thô lỗ. Henry Ford vừa mở thực đơn xem thì nghe thấy người phục vụ nói giọng khinh miệt: "Không cần xem kỹ quá đâu, anh chỉ cần xem phần bên phải (ý chỉ giá tiền) thôi, phần bên trái chỉ là tên món ăn, không cần phí công làm gì!”
Henry Ford ngẩng đầu lên. Bắt gặp vẻ mặt đầy khinh miệt của người phục vụ, ông rất phẫn nộ. Ông định gọi ngay món ăn đắt nhất nhưng nhớ ra trong túi chỉ có vài đồng lương ít ỏi, nên đành phải nén cơn giận lại để chỉ gọi món hamburger.
Người phục vụ "hứ” một tiếng, ngạo mạn nhận lại thực đơn từ tay Henry Ford. Tuy không nói nhưng vẻ mặt anh ta đã cho Henry Ford thấy rõ anh ta nghĩ gì: "Tôi biết mà, một tên nghèo kiết như thế này, chẳng qua cũng chỉ ăn hamberger là cùng!”
Sau khi người phục vụ đi khỏi, Henry Ford ngồi im lặng suy nghĩ: Tại sao mình chỉ có thể ăn món mà mình ăn được chứ không thể ăn những gì mình muốn?
Ngay lúc ấy, Henry Ford đã hạ quyết tâm sẽ trở thành một nhân vật lớn trong xã hội. Cuối cùng, từ một anh công nhân sửa xe bình thường, Henry Ford đã trở thành một ông vua xe hơi nổi tiếng thế giới. [11]

1.2.5. Chuyên tâm vào công việc và cuộc sống của mỗi người:

Hãy xác định lại những giá trị cuộc sống đối với bạn, khi bạn đã có một đích nhắm bạn sẽ không bị phân tán bởi những đích nhắm của người khác. Chuyên tâm vào công việc và cuộc sống của mình sẽ giúp bạn nhận ra được những giá trị đích thực mà bạn cần cho cuộc sống. Đừng lãng phí thời gian ghen tị với những thứ không hợp với mình.
Người sáng lập ra tập đoàn quản lý quốc tế của Mỹ (IMG), chuyên gia quản lý hàng đầu thế giới, kể về một người bạn đã giúp anh nhận ra nhiều điều hay trong cuộc sống. Anh bạn này là nhân viên bán hàng cực kỳ tài giỏi, bạn mà bước chân vào cửa hàng có anh đứng bán thì khó lòng thoát khỏi những lời nói đầy ma lực của anh ta. Anh sẽ nói cho đến khi tiền trong túi bạn phải bò ra mới thôi.
Mọi người ai cũng công nhận anh ta có năng khiếu thiên bẩm trong lĩnh vực bán hàng, anh cũng tự biết thế. Nhưng anh lại không muốn mọi người chỉ nhìn nhận mình như một người bán hàng giỏi. Anh muốn chứng tỏ bản thân anh cũng chẳng thua ai trong các lĩnh vực khác.
Tuy nhiên, thực tế thì anh chỉ có sở trường về bán hàng, đối với những lĩnh vực như cách thức tổ chức, đầu tư tiền bạc, quản lý nhân viên anh không thông thạo gì mấy.
Người như thế có thể trở thành giám đốc bán hàng số một của công ty, nhưng tuyệt đối không thể là nhà doanh nghiệp được. Một bậc thầy về khả năng ăn nói, nhưng lại là doanh nhân hạng bét! Suốt mười năm ròng, anh không ngừng cố gắng tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình: Liên tục mở công ty nhưng cũng liên tục đóng cửa!
Vì sao nên nỗi? Ấy là vì anh đã không nhìn nhận đúng về bản thân mình và người khác. Theo quan điểm của anh, bán hàng là công việc rất đơn giản, ai cũng làm được, nên khi mở công ty, anh giao cho người khác trách nhiệm bán hàng, còn mình thì chuyển sang làm quản lý. Đó chính là sai lầm chết người, vì thực ra anh là một quản lý tồi, trong khi chẳng có nhân viên nào bán hàng hiệu quả như anh. Cuối cùng, sự phân công bất hợp lý khiến cho không ai trong công ty phát huy được sở trường của mình, kể cả anh.
Nào ai có thể toàn diện về mọi mặt, vì thế đừng mong cầu sự hoàn mỹ. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải nhận biết và cố gắng phát huy sở trường của mình đến cùng, giảm thiểu thiệt hại ở mức thấp nhất. Nếu cứ nhằm điểm yếu mà ra sức khai thác, bỏ luôn sở trường vốn có, bạn sẽ mất đi nhiều cơ hội tốt. Cuối cùng, bạn sẽ trở thành một cái bóng mờ nhạt, không có gì nổi trội cả.
Có sở trường quả là may mắn, nhưng bỏ qua mà không dùng đến thì có cũng như không!  [12]

1.2.6. Hãy trân trọng bản thân:

Hãy yêu thương và trân trọng bản thân, khi bạn yêu thương bản thân mình bạn sẽ thấy không ai có thể bằng mình. Yêu bản thân chính là cách bạn đối phó hiệu quả nhất với sự ghen tị. Sự ghen tị chỉ mang lại cho bạn sự tự ti và chán nản. Đừng đem những cảm xúc đó đến với mình. Hãy cho mình cơ hội được tỏa sáng với chính khả năng và phẩm chất của mình.
Chúng ta thường để sự ghen tị lấn át đi những điều tốt đẹp khác, đừng bao giờ để những sai lầm đáng tiếc xảy ra bạn nhé! Hãy sống là chính mình để thấy rằng mình là vô giá. [13]
“Trong mắt người khác, bạn tuyệt vời theo cách riêng của mình bởi vẻ đẹp thật sự luôn xuất phát từ tâm hồn và tính cách của bạn ” với câu chuyện như sau:
Cô có phải là người mẫu không?"
Ngón tay ông vừa nhẹ nhàng miết lên vết sẹo trên má tôi vừa hỏi. Vị bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ này hơn tôi khoảng mười lăm tuổi. Vẻ nam tính cộng với ánh mắt như biết nói của ông làm tôi cảm thấy ấm áp và tin cậy.
Ông ta đang đùa với tôi ư? Tôi thầm hỏi và tìm kiếm trên gương mặt của ông chút dấu hiệu của sự chế nhạo. Không một ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu được. Tôi rất xấu! vết sẹo trên má tôi là minh chứng cho điều đó.
Tai nạn xảy ra năm tôi học lớp bốn. Và hậu quả để lại là một vết sẹo kéo dài từ gò má xuống tận cằm trên khuôn mặt của tôi. Chưa hết, vài tuần sau tai nạn, tôi đi khám mắt và phát hiện mình bị cận thị nặng. Vậy là ngoài vết sẹo, trên mặt tôi còn chễm chệ một cặp kính dày cộp, trên đầu lại thêm mớ tóc quăn lộn xộn. Từ đó trở đi, tôi không dám nhìn vào gương và không ngừng mặc cảm về vẻ bên ngoài của mình. Mỗi lần gia đình tôi xem chương trình thi sắc đẹp hoặc tuyển chọn "người mẫu tài năng" trên truyền hình, tôi đều nhốt mình trong phòng khóc tấm tức.
Cuối cùng, tôi cũng quyết định nếu như không thể xinh đẹp thì ít ra tôi cũng phải duyên dáng và biết trang điểm. Tôi bắt đầu học cách làm đẹp, mặc trang phục phù hợp với vóc dáng của mình, thay đổi kiểu tóc, đeo kính sát tròng. Tôi làm mọi cách để vượt qua sự mặc cảm đó. Và hôm nay, tôi đến đây để chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật xóa đi vết sẹo xấu xí kia - vết sẹo đứng giữa quá khứ và cuộc sống mới của tôi.
- Dĩ nhiên, tôi không phải là một người mẫu. - Tôi trả lời ông bác sĩ bằng một giọng nói pha chút bực tức.
Vị bác sĩ phẫu thuật im lặng khoanh tay trước ngực và nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Vậy tại sao cô phải quá lo lắng về vết sẹo như thế? Nếu không có lý do gì liên quan đến nghề nghiệp của cô thì tôi sẽ không xóa nó. Điều gì đã đưa cô đến đây thế?
Bất giác tôi đưa tay sờ lên vết sẹo, khung cảnh trước mắt tôi bỗng trở nên nhạt nhòa. Tôi thấy ông bác sĩ như là đại diện của tất cả những người tôi từng gặp. Những người bạn gái nhìn tôi thương cảm, dù họ đã ý tứ tránh đề cập đến vấn đề nhan sắc. Cũng rất ít chàng trai mời tôi khiêu vũ trong những buổi dạ hội. Những cuộc hẹn hò lác đác và không đi đến đâu hồi đại học. Vết sẹo đã khẳng định sự thật rằng: tôi rất xấu. Mắt tôi chợt ngân ngấn nước.
Vị bác sĩ dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, kéo ghế đến và ngồi xuống trước mặt tôi. Giọng nói trầm ấm và dịu dàng của ông lại vang lên:
- Cô có biết tôi đã nhìn thấy gì không? Trước mặt tôi đây là một người phụ nữ xinh đẹp, không phải là người hoàn hảo, nhưng là một người xinh đẹp. Cô không nhớ Lauren Hutton có hai răng cửa bị hở, Elizabeth Taylor có một cái sẹo trên trán sao?
Ông ngừng lại đưa cho tôi một cái gương nhỏ rồi tiếp tục:
- Bất cứ người phụ nữ nào, dù nổi tiếng, cũng đều có một khuyết điểm nào đó, và sự khiếm khuyết đó khiến cho vẻ đẹp càng nổi bật vì nó minh chứng rằng cô ấy cũng là một con người.
Ông đẩy chiếc ghế ra và đứng lên.
- Tôi sẽ không làm gì với vết sẹo này. Đừng để cho ai đó lừa dối cô chỉ bởi gương mặt. Cô đã tuyệt vời theo cách riêng của mìnhVẻ đẹp thật sự xuất phát từ tâm hồn. Tin tôi đi.
Sau đó ông bước ra ngoài, để tôi một mình trong căn phòng. Tôi nhìn lại khuôn mặt mình trong gương như ngắm nhìn một người khác. Và bỗng nhiên, tôi cảm nhận được một vẻ đẹp riêng - một vẻ đẹp mà bấy lâu nay, vì quá quan tâm đến vết sẹo nên tôi đã không nhận ra.
Khi thay đổi cách nhìn nhận bản thân, tôi đã khiến những người khác cũng thay đổi cách nhìn của họ về tôi. Vị bác sĩ không xóa đi vết sẹo trên gương mặt tôi, nhưng ông đã xóa được vết sẹo từ lâu đã ăn sâu trong suy nghĩ của tôi. [14]         

1.2.7. Không nản lòng trước thất bại:

Cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác mở ra: Nhà văn Mỹ Roberto Sheller, trong tác phẩm "Niềm tin” đã ghi lại câu chuyện dưới đây:
Trong số bạn bè của ông, có một nữ nhân viên đánh máy tên là Bachinia Hayda. Người phụ nữ này không may bị bệnh hoại thư nên phải cắt bỏ một số ngón tay. Khi ông đến thăm Hayda ở bệnh viện, chị tâm sự: "Tôi đang rất băn khoăn là nếu tôi không thể đánh máy được nữa thì tôi sẽ làm được việc gì đây?”
Sheller động viên bạn:
- Tôi tin chắc rằng, mỗi khi một cánh cửa này đóng lại thì nhất định sẽ có cánh cửa khác mở ra. Cơ hội nhất định sẽ đến với bạn thôi.
Chị nói:
- Có lẽ tôi phải chuyển hướng tìm một công việc khác.
Sau đó khoảng hai tháng, sau khi ra viện, Hayda đến thăm Sheller và nói với ông:
- Đúng như lần trước anh đã nói, một cánh cửa đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra. Cấp trên của tôi cần một người có khả năng phân tích giá thành. Sau khi đọc lại hồ sơ lưu trữ nhân sự, cho rằng có lẽ tôi có năng lực làm công việc này, ông đề nghị tôi đảm nhận công việc này và trả lương cao hơn lương đánh máy.
Sau này chị đã trở thành người thành công trong công việc phân tích giá thành.
Trong cuộc đời khó tránh khỏi có lúc bạn bị rơi xuống đáy hình sin, lúc này ta nên đối phó như thế nào? Thực ra Thượng Đế rất công bằng, bất kỳ một người nào trong cuộc đời cũng có thời kỳ thăng và thời kỳ trầm. Thượng Đế đóng cánh cửa này thì đồng thời sẽ mở cánh cửa khác đối với bạn. Cho nên, cho dù có lúc gặp vận đen thì bạn cũng chớ nản lòng và đừng đánh mất niềm tin. [15]

1.2.8. Đừng dại dột làm tổn thương người khác:

Đừng dại dột làm tổn thương người khác vì làm tổn thương người khác là làm tổn thương chính mình. Một con chuột nhắt hoành hành trên chiếc tầu biển. Ngày nào nó cũng cắn phá thức ăn và quần áo của thợ thuyền. Đám thợ khó chịu nên tìm cách đánh bẫy nó. Thấy vậy, nó đục một cái lỗ dưới đáy thuyền để làm chỗ trú thân cho mình.
Và kết cục thì không cần nghĩ cũng biết. Con chuột không ngờ là khi đục đáy thuyền, nó không những hại thuyền mà cùng hại luôn cả mình.
Trong mối quan hệ với mọi người, đừng bao giờ nghĩ kế hãm hại người khác, bởi hại người là hại mình [16]


1.2.9. Không ngồi lê đôi mách:

Thử nhìn vào tương quan con người trong cuộc sống hằng ngày, ta thấy, đã bao lần ta nói lời nguyền rủa lẫn nhau. Nhiều khi ta đã tạo ra một dạng thức ma lực tồi tệ nhất với nhau, đó chính là ngồi lê đôi mách, tán gẫu, nói chuyện tầm phào.
Ngồi lê đôi mách là thứ ma lực tồi tệ nhất, vì nó hoàn toàn độc hại. Trong thực tế, có lúc bạn bắt gặp nhiều người lớn túm tụm nói chuyện tầm phào với nhau, thoải mái đưa ra nhận xét này nọ về người này người kia. Thậm chí, họ còn bàn tán xôn xao về cả những người mà họ chưa hề quen biết. Song song với những phê phán mà họ đưa ra là các chất độc hại cảm xúc (ác cảm). Và bạn nghiễm nhiên học đòi cách tán gẫu tầm phào đó trong giao tiếp. Ngồi lê đôi mách trở thành một thỏa thuận của bạn!
Ngồi lê đôi mách là một dạng thức giao tiếp khá phổ biến trong cộng đồng xã hội. Qua ngồi lê đôi mách, người ta cảm thấy gần gũi nhau. Vì, qua ngồi lê đôi mách, họ bỗng tìm gặp được người cũng tồi tệ như họ. Và điều đó làm họ vui thú. Thành thực mà nói, có hiện tượng rất oái oăm là: Ta đau khổ, ta muốn người khác cùng đau khổ giống ta. Ta tìm đồng minh, tìm người cùng cảnh ngộ. Giả như ta không tìm được đồng minh đau khổ, thì ta sẽ bằng nhiều cách lôi kéo người khác, gây cho người khác đau khổ như ta. Như thế ta mới bằng lòng! Nói cách khác, trong địa ngục, những người đau khổ không muốn cô đơn một mình. Oái oăm là thế đó! Nỗi sợ hãi và đau khổ là một thực trạng trong bối cảnh cuộc sống nhân loại trên hành tinh này.
Tâm trí con người một góc độ nào đó cũng hệt như chiếc máy vi tính: chuyện ngồi lê đôi mách có thể được ví như một con virus máy tính. Virus máy tính là một thứ ngôn ngữ tương tự các ngôn ngữ khác đều được viết ra, nhưng ngôn ngữ này được mã hóa và có nội dung độc hại. Mã này xâm nhập vào chương trình máy tính hầu như ngay lúc bạn ít lưu ý đến nó nhất. Khi mã này đã xâm nhập máy tính, thì máy tính không còn hoạt động ổn định nữa, hoặc tệ hơn có khi máy tính chẳng còn hoạt động được chút nào nữa, bởi vì các mật mã virus này đã xáo trộn các dữ liệu thông tin, gây ra sự xung đột giữa các dữ liệu thông tin với nhau, làm cho máy tính không thể phân định được và do đó, máy tính ngưng hoạt động. [17]

1.2.10. Không rỉ tai:
Những người xung quanh thường thích lái suy nghĩ cũng như hành động của bạn theo ý họ muốn. Khi đó, bạn sẽ dễ bị xao lãng và đi lệch so với những dự định, những ý tưởng ban đầu của mình, và cứ thế, bạn sẽ trở thành một bản sao, một cái bóng của họ.
Mary được nhận vào làm việc tại một công ty sản xuất bia ở vị trí nhân viên tiếp thị. Ngày đầu tiên đến công ty, cô phấn chấn, hồ hởi với rất nhiều dự định cho con đường sự nghiệp tại đây. Dù sao thì cô cũng là một ứng viên xuất sắc và đã vượt qua nhiều đối thủ.
Ngoài kiến thức cùng kinh nghiệm làm việc đã có, Mary còn là một nhân viên có tư cách đạo đức tốt được cấp trên tín nhiệm.
Một số nhân viên lâu năm có tính bảo thủ và trì trệ trong bộ phận đã tỏ ra không mấy vui trước những kết quả nho nhỏ của cô. Họ rỉ tai cô bằng những lời bóng gió xa xôi, rằng ở đây nếu muốn tồn tại lâu thì phải biết nghe lời và phục tùng họ. Họ nói xa nói gần, thì thầm to nhỏ và khuyên cô không nên tốn công sức để cống hiến cho một công ty "không biết điều với nhân viên”, rằng mọi cố gắng của Mary khi làm thêm ngoài giờ sẽ chẳng bao giờ được cấp trên tính đến.
Ban đầu, Mary cũng cảm thấy hơi nản vì phải chứng kiến những thói quan liêu vô trách nhiệm của đồng nghiệp. Dần dần, Mary trở nên lười biếng hơn. Đồng nghiệp ở các bộ phận khác cũng không còn thấy cô năng nổ trong công việc nữa. Cô trở thành một con người khác hẳn, bằng lòng và an phận với những gì mình có. Cho đến một ngày, ban giám đốc buộc cô phải chuyển sang một bộ phận khác với mức lương thấp hơn vì đã không cố gắng trong công việc. Lúc bấy giờ, Mary mới hiểu ra rằng trong suốt một thời gian dài, cô đã a dua cùng đám nhân viên xấu để rồi trở thành cái bóng của chính họ.
Chúng ta đều biết thói quen xấu dễ lây lan như một căn bệnh truyền nhiễm và chúng ta rất dễ bị lây nhiễm những hành vi tiêu cực từ những người xung quanh. Người có bản lĩnh sẽ tránh được ảnh hưởng của những thói xấu ấy, đồng thời cảm hóa để những người xung quanh trở nên tốt hơn. Tự tin, bản lĩnh là những yếu tố quan trọng để bạn luôn là chính mình chứ không phải là bản sao cá tính của người khác. [18]

1.2.11. Không chỉ trích:

Nếu bạn muốn người ta oán tới chết thì hãy dùng những lời chỉ trích cay độc. Còn nếu không thì bạn hãy nên nhớ rằng: loài người không phải luôn luôn có lý trí. Họ hành động, suy nghĩ theo tình cảm, thành kiến, lòng tự ái mà lòng kiêu căng của con người như một kho thuốc súng vốn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào và gieo tai hại vô cùng.
Bí quyết của sự thành công trong cư xử của Benjamin Franklin là không bao giờ chỉ trích một ai hết và chỉ thành thực ca tụng những điều hay của kẻ khác và có lòng tự chủ mạnh mẽ.
Carley nói: "Muốn xét độ lượng của ai thì chỉ cần xem cách xử sự của người đó với kẻ dưới”.
Vậy đáng lẽ phải buộc tội, chỉ trích một ai đó thì ta hãy cố gắng hiểu họ, tìm nguyên nhân những hành vi của họ. Đó là nguồn gốc của cảm tình, khoan dung và hoà nhã. [19]

1.2.12. không nói hành nói xấu:

Một vị cao tăng đang trên đường ngao du truyền giảng Phật Pháp cho chúng sinh thì gặp phải một anh chàng không có niềm tin vào Phật. Liên tục mấy ngày đường, người đó luôn bám theo tìm cách sỉ nhục vị cao tăng kia.
Cuối cùng, vị cao tăng quay lại hỏi:
- Nếu có người tặng cho anh một món quà, nhưng anh lại từ chối, như thế món quà đó sẽ thuộc vẻ ai?
Anh ta mau mắn đáp:
- Tất nhiên là thuộc về người tặng món quà ấy.
Vị cao tăng bật cười, nói tiếp:
- Vậy nếu suốt mấy ngày qua, tôi không để tâm đến lời mắng chửi của anh thì có phải tự anh đang hứng lấy chúng không!
Người kia im lặng, đành cúi đầu bỏ đi. [20]

1.3. Phương thế tự nhiên để chữa trị thói ghen tị

Tóm lại, chúng ta không để tâm lý ghen tị khống chế sinh ra chán nản, buồn phiền. Càng không được ghen tị làm điều dại dột tổn thương đến người mà mình ghen ghét. Hãy nhanh chóng tự thể hiện mình, giải quyết “rác rưởi” trong lòng, lựa chọn phương thức hành động đúng đắn, cao thượng, có lý có tình, đó là phương cách tốt nhất để có thể xóa đi tâm lý ghen tị, vui hưởng cuộc sống. [21]

Linh Mục Giuse Đỗ Văn Thụy, MSV

 
[1]  Về cơ chế tự vệ, có thể tham khảo Cencini và Manenti, Tâm lý và huấn luyện, dg. Nguyễn ngọc Kính (Tp. HCM: Nxb Phương Đông, 2011), trg. 397-473 (ND).
[2] Wikie AU và Norren Cannon, PhD, Urgings of the heart (Những thôi thúc trong tim) trg.157
[3]  “Sour-grapes” attitude.
[4] Wikie AU và Norren Cannon, PhD, Urgings of the heart (Những thôi thúc trong tim) trg.158
[5] Wikie AU và Norren Cannon, PhD, sđd trg. 159
[6] Wikie AU và Norren Cannon, PhD, sđd trg. 179-160
[7]  Wikie AU và Norren Cannon, PhD, sđd trg. 161
[8] Nhóm tác giả hanhtrinhdelta.edu.vn
[9] Lê Lai Theo Internet Nhiều tác giả, First News tổng hợp và thực hiện, Hạt giống tâm hồn: câu chuyện cuộc sống trg.65-68
[10] Nguyễn văn Hải,Biết phát huy sở trường trg.66-68
 [11] Nguyễn văn Hải, Biết tin vào chính mình trg.51-52
[12]  Nguyễn văn Hải,Biết phát huy sở trường trg.128-130
[13] Nhóm tác giả: hanhtrinhdelta.edu.vn
[14] First News , Hạt  giống tâm hồn và ý nghĩa cuộc sống.5.trg. 50-53
[15] Nguyễn văn Hải, Biết sống cao thượng trg. 84-85
[16] Thiên Trí Liên tổng hợp, Hạt giống tâm hồn: nghệ thuật sáng tạo cuộc sống trg.104
[17] Don Miguel Ruiz, Thỏa thuận với chính mình trg.43-44
[18]   Nguyễn văn Hải, Biết sống cao thượng trg.105-107
[19] Trích từ "Đắc Nhân Tâm” - Dale Carnegie Nguyễn văn Hải,Biết tin vào chính mình trg. 140
[20]  Thiên Trí Liên tổng hợp, Hạt giống tâm hồn: nghệ thuật sáng tạo cuộc sống trg.37
[21] Khánh Hòa. (Hieuhoc.com).
 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Ý cầu nguyện

a 0 8

Chúc mừng & cầu nguyện

- Ngày 17.3. 24 giờ dành cho Chúa
- Ngày 18.3.24 giờ dành cho Chúa
- Ngày 19.3.

Kn. Thánh tẩy cc. M.Khiết, M.Thái, M.Tước, M. Nghinh

Lớp Truyền Tin Vĩnh Thệ
- Ngày 20.3. Lễ Thánh Giuse – Bạn Trăm Năm Đức Maria
Thánh Sư riêng của Dòng
Bổn mạng: Giáo Hội Việt Nam
Đức TGM. Giuse Nguyễn Năng và Đức GMPT. Giuse Bùi Công Trác
Kn. Thánh tẩy cc.M.Phước

- Ngày 21.3.
Kn. Thánh tẩy c.M.Triệu
- Ngày 22.3.
Kn. Thánh tẩy cc.M.Tiên
Giỗ chị Teresa M.Ngạn (2009)
  - Ngày 23.3.
Kn. Thánh tẩy c.M.Gia

Videos

Audio

Hình ảnh

img 0186
Cầu nguyện cho chị Maria Nhàn (Chiên)
img 0417
Giỗ Tổ Trinh Vương Ngày 3.2.2023

Nối kết

 

 

 

 

 

 

Thống kê

  • Đang truy cập10
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm9
  • Hôm nay935
  • Tháng hiện tại55,908
  • Tổng lượt truy cập5,271,167

Copyright. 2018 © DONG TRINH VUONG 
Trụ sở chính: 41/2D Ấp Tân Tiến, Xã Xuân Thới Đông, Huyện Hóc Môn, TP HCM
Phone: 
 (028).3891 0676 - 3710 9011; Email biên tập: 
truyenthongtrinhvuong@gmail.com.
© 
Mã nguồn mở  NukeViet CMS  4.3
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây