Truyện ngắn: Đi tìm hạnh phúc
Thứ tư - 04/09/2024 00:52
242
- Hôm nay con có đi Chùa với Mẹ không?
Lúc trước khi còn nhỏ Danh sẽ tíu tít trả lời ngay “có, cho con đi với” nhưng hôm nay Danh lại phân vân nhiều lắm anh không muốn đi với Mẹ đến Chùa nữa, mà không đi sợ Mẹ lại buồn, Danh lấy tay với chiếc áo Tràng Lam (áo màu xám dài các Phật Tử mặc khi đi lên chùa) mặc vào đi với Mẹ lên Chùa vì hôm nay có cúng trên Chùa.
- Mẹ à mấy kinh tiếng Phạn con thuộc hết rồi mà không hiểu ý nghĩa, mấy hôm trước đi học có bạn bên đạo Chúa đọc kinh của họ rất dễ hiểu
Thoáng nhìn người Mẹ chợt nhận ra Danh đã lớn rồi nó đã 12 tuổi rồi, những thắc mắc của Danh bây giờ có thể bà chẳng thể nào giải thích được nữa khẽ ậm ừ:
- Mẹ cũng không hiểu hết nữa mẹ theo đạo này vì trước đó ông bà con theo nên mẹ theo, ai cũng cần có một niềm tin để sống tốt con à.
Câu trả lời của mẹ Danh dường như chẳng ăn nhặp gì với câu hỏi của Danh cả, và rồi con đường lên chùa hôm nay có gì đó im lặng giữa hai mẹ con Danh.
Thời gian im lặng chẳng lên tiếng nhưng cứ lặng lẽ trôi đi, Danh tìm cho mình một con đường khác để giải nghĩa niềm Tin của mình, anh nhớ rõ cái ngày anh đi theo đứa bạn học cấp ba vào một ngôi nhà thờ nó nói về Đạo của nó cho Danh nghe, rồi cả hai cùng đến lớp giáo lý, Danh biết về Thiên Chúa như một người bạn luôn lắng nghe mọi câu hỏi và ước nguyện của con người, người hướng dẫn Danh lúc ấy là một chị Huynh trưởng chắc hơn Danh bốn năm tuổi gì thôi, mỗi buổi giáo lý kết thúc chị ấy dẫn Danh đến một ngôi nhà nguyện nhỏ nơi ấy đặt một hào quang lớn có tấm bánh ở giữa mà chị ấy gọi là Chúa Giêsu Thánh Thể
- Em à Chúa luôn ở đó để nghe chúng ta trò chuyện, Ngài như người bạn của em vậy! em hãy nói với Chúa tất cả những gì em muốn nhé
Lần đầu tiên Danh cảm nghiệm có gì đó linh thiêng nơi này và cũng thật gần gũi nữa một Thiên Chúa ở với con người trong một hình dáng đơn sơ, ngôi nhà nguyện nhỏ ấm áp ấy như nơi chốn bình yên cho Danh đến bất cứ lúc nào thấy mình chới với hay hoang mang trong chính tâm trí mình, khi thấy mình bị phân mảnh, khi vừa phải lên chùa với Mẹ và đôi chân cứ muốn rẽ sang ngôi nhà thờ để bước vào, tâm trí Danh bị giằng xé bởi nỗi niềm khó tả thì ngôi nhà nguyện này làm Danh thấy mình bình an vì nơi đó Danh hiểu có một Thiên Chúa là người bạn của mình. Và rồi càng học về giáo lý Danh hiểu hơn Đạo Chúa có gì đó thú vị nhưng cũng thật là gần gũi không cao siêu chỉ đơn giản đó là yêu thương, và sống tình yêu ấy với mọi người, càng học về Chúa dường như Danh tìm đúng niềm tin của mình, những thắc mắc về con người sự sống đời sau dần được giải đáp trong một niềm tin vào Thiên Chúa.
Những buổi lên chùa dần thưa nhường chỗ cho những buổi giáo lý ở nhà thờ mà Danh phải tìm rất nhiều những lý do để mẹ anh không biết, nhưng rồi chiều nay Danh phải chở mẹ anh lên chùa bái Phật anh không muốn mặc chiếc áo tràng lam nữa, đôi mắt người mẹ nhận ra có gì đó đang thay đổi nơi đứa con trai của mình, mẹ Danh bước vội vào chùa còn Danh thì lững thững mãi ngoài sân chùa đăm chiêu nhìn xa xăm, chợt mái chổi chạm chân Danh vội chắp tay xin lỗi Ni cô mái chổi như dừng lại Danh chợt nhận ra Ni cô với đôi mắt to tròn và trong suốt mà có lần nhịp tim Danh bị lỗi nhịp khi nhìn vào đôi mắt ấy, chợt nhận ra Danh vội né tránh ánh mắt ấy và bước về phía trước có gì đó cao hơn xa hơn đang gọi Danh phía trước.
Đôi sóc nhỏ rượt đuổi nhau trên cành cây bồ đề kéo cái nhìn của Danh về hiện tại, tâm trí Danh hoang mang trước lựa chọn muốn theo Đạo Chúa còn Mẹ sẽ thế nào! Tiếng mõ trong Chùa đều nhịp nhắc Danh về một quá khứ trẻ thơ nơi sân chùa này và hôm nay Danh phải tự mình chọn lựa niềm tin của mình câu Lời Chúa mà Danh học được đâu đó dội lại trong đầu “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích chi” (Mc 8,36) đôi mắt như nhòe đi với những trò chơi “Thiên Đàng hỏa ngục hai bên ai khôn thì dại, ai dại thì khôn” như mang một ý nghĩa sâu sắc trong tâm hồn Danh, những buổi sinh hoạt trong sân nhà thờ đầy tiếng cười, những buổi cắm trại đầy kỷ luật như níu kéo Danh đi tiếp cuộc hành trình tìm hiểu và khám phá Đạo Chúa, Danh được các anh chị huynh trưởng hướng dẫn tại lớp giáo lý được Cha xứ khích lệ tuyển vào nhóm giúp lễ dù Danh chưa được rửa tội, nhưng với Danh nhà thờ là nơi tìm đến với Chúa với đầy niềm vui, những Thánh lễ Danh được tham dự anh thấy khao khát được rước lễ như mọi người tham dự, còn mình thì vẫn quỳ đó khao khát niềm hạnh phúc ấy.
- Về thôi con trai tiếng của mẹ gọi Danh trở lại với hiện tại
- Mẹ à, con muốn nói với mẹ một chuyện,
- Mẹ Danh ngồi xuống cạnh anh trên chiếc ghế ghỗ ngoài sân Chùa, có gì vậy?
- Con muốn theo Chúa, mẹ thấy thế nào
Khẽ siết chặt bàn tay Danh mẹ lên tiếng: - Danh à con đã đủ 18 tuổi để có thể chọn lựa, Mẹ tôn trọng ước muốn của con, con cứ làm điểu con thấy hạnh phúc với Mẹ con người ta không chỉ sống ăn ngay ở lành mà còn cần có một niềm tin nữa con à,
- Mẹ, Mẹ tiếng gọi ấy như ngắt quãng
- Danh khẽ thì thầm: con cảm ơn mẹ,
Con đường về nhà hôm ấy có cái gì vui và hạnh phúc lắm bao trùm hai mẹ con như hiểu nhau hơn, Danh khẽ mỉm cười vì dường như lời cầu nguyện được nhậm lời, một Thiên Chúa mà anh tìm kiếm ở thật xa nhưng cũng thật gần.
Niềm vui nối tiếp niềm vui khi anh đậu đại học Công Nghệ thông tin cánh cửa của tri thức mở ra trước mắt anh, cánh cửa niềm tin Công Giáo cũng đón anh vào, đánh dấu con đường tìm hiểu theo Đạo Chúa trong ba năm, khi anh nhận được tin sẽ được lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội vào mùa Phục Sinh năm ấy, anh có một mùa chay ý nghĩa để cầu nguyện và suy gẫm về tình yêu của Thiên Chúa dành cho con người trong cuộc tử nạn và phục sinh của Ngài. Danh tham dự các nghi lễ của thứ thứ tư lễ tro và trong suốt những ngày chay thánh Danh đã dành hy sinh nằm ngủ không nệm anh tạm gác cái nệm mềm lên để nằm trên chiếc giường với mảnh chiếu cói, ban đầu thật khó khăn lắm Danh mới ngủ được nhưng khi nghĩ đến hy sinh nhỏ này hợp với Chúa Giêsu đau thương Danh khẽ mỉm cười như một niềm vui thánh thiện Danh đặt nơi Thiên Chúa và mỗi ngày đi học về Danh đã giữ mình không dừng lại ở mấy quầy gà rán hay trà sữa để dành tiền cho người nghèo. Danh chăm chỉ tham dự mọi Thánh lễ trong suốt mùa Chay lòng khao khát trong anh cháy bỏng được làm con Chúa, người bạn đồng hành với Danh là chị huynh trưởng cũng dần xa, chị để Danh tự mình đến với Chúa, tự mình cầu nguyện và khát khao Thiên Chúa và để chính Thiên Chúa đồng hành với Danh. Niềm hạnh phúc tràn ngập trong đêm Phục Sinh Danh và một số người nữa được lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội, tự mình tuyên xưng Đức Tin và dòng nước chảy tràn trên đầu Danh như dấu chỉ của ơn tha thứ và để từ đây Danh chính thức được sống trong Giáo Hội được làm con của Chúa, trong thánh lễ hôm ấy mẹ của danh cũng có mặt bà rưng rưng dòng lệ trong các nghi thức thánh thiện mà con bà đang được cả cộng đoàn trong nhà thờ chú ý và cầu nguyện cho cho dù bà chẳng hiểu hết ý nghĩa của nghi lễ hôm ấy nhưng với bà con trai bà đã chọn đúng niềm tin của mình.
Những năm học đại học miệt mài chuẩn bị cho tương lai Danh không quên mình có Chúa đồng hành trên mọi nẻo đường đi, anh chăm chỉ tham dự Thánh lễ Chúa nhật mỗi tuần và tham gia những sinh hoạt của giới trẻ trong giáo xứ nhất là anh được giúp lễ như một cơ hội được đứng thật gần bàn thờ như đứng gần Chúa vậy, sau thánh lễ chiều Chúa nhật Danh được Cha xứ gọi lại:
- Danh này, con có muốn đi tu không vậy?
Câu hỏi của Cha xứ làm Danh có chút bối rối:
- Dạ, con là một tân tòng mà Cha, Cha cho con chút thời gian suy nghĩ ạ.
- Ừ, bao giờ có câu trả lời thì cho Cha biết nhé
Câu hỏi của Cha xứ làm Danh suy nghĩ mãi, đi tu để giống Cha xứ sao? đi tu thì mẹ sẽ thế nào, mình đi tu có ổn không? Chúa có chọn mình hay không? Câu hỏi “có muốn đi tu không?” là cha xứ hỏi hay chính Chúa đang hỏi Danh và rồi năm cuối đại học cũng là thời gian đủ để Danh có câu trả lời cuối cùng
Thời gian như đong đếm và thử thách ý chí con người trước những ngã rẽ cuộc đời đòi con người dùng chính lý trí của mình để tham gia vào những hoạch định của Thiên Chúa trước những tiếng gọi âm thầm nhưng đầy huyền nhiệm trong cuộc đời Danh. Khi khoác trên mình chiếc áo chùng thâm đen giòn một màu của trung kiên và sắt son với Chúa. Danh tìm thấy ơn gọi của mình là tự hủy như Chúa Giêsu, để yêu thương và phục vụ nhân sinh, vì chính Danh đã cảm nghiệm và đón nhận tình yêu của Chúa dành cho mình. Và hôm nay trong ơn gọi Danh cũng muốn giúp nhiều người hiểu và đón nhận Chúa trong thế giới hôm nay.
Bóng áo chùng thâm ngang qua tôi trong buổi chiều lễ Chúa nhật, nhận ra Thầy Danh đang đẩy chiếc xe lăn cho người phụ nữ khoác chiếc áo xám tràng lam với nụ cười đầy hạnh phúc đang đi về phía nhà thờ.
Tác giả bài viết: Nt. Maria Hồng Hà, Cmr