Thời gian luôn là một huyền nhiệm sâu thẳm để con người mơ ước và ước mơ…. Để đổi thay và thay đổi, mười năm chẳng là gì với vòng xoay của trái đất, mười năm chẳng đáng gì trong cái vận hành của thời gian và không gian này, tuy vậy “đời người vắn vỏi đắp đổi tháng ngày”, thì mười năm cũng là một khoảng thời gian đáng kể cho một đời người.
Mưa rơi như ai vẽ giọt nước ngắn dài giăng mắc khắp một vùng thành phố tấp nập Sài Gòn này, ai làm cho mưa thế mà hình như cơn mưa chẳng làm ướt ai!!!
Nó nhìn vào lăng kính của cuộc đời cách đây mười năm, ống kính đã cũ và hơi mờ nhòe. Hình dáng Ba xa dần khi chiếc xe lăn bánh đưa Nó đến một vùng đất mới, nước mắt Nó lăn dài khi mân mê chuỗi hạt Mân Côi Ba tặng, lời nói của Ba vọng đến bên tai Nó: “Ba má tôn trọng quyết định đi tu của con, cứ đi để nghe tiếng Chúa, ngôi nhà này luôn mở cửa đón nhận con dù có thế nào đi nữa, Ba Má trao con lại cho Đức Mẹ”. Ba trao cho Nó một chuỗi hạt Mân Côi được làm bằng bạc trắng, Má đeo vào cổ Nó chuỗi hạt thật đẹp đó. Mỗi ngày ở nhà Dòng Nó được cùng với các Soeur lẫn chuỗi, và học biết cách cầu nguyện với và bằng Kinh Mân Côi, Nó luôn cầm chuỗi mà Ba tặng trong giờ lần chuỗi. Nó cũng trao gia đình cho Chúa nhờ Mẹ Maria trong lời kinh Mân Côi hằng ngày của Nó. Thời gian trong nhà Dòng cũng là thời gian thật êm đềm Nó được học nhiều môn học, nhất là học cầu nguyện và cầu nguyện như môn học chính cho đời tu của Nó.
“Thứ nhất Thiên Thần truyền tin cho Đức Bà Maria”. Mùa vui trong đời Nó là ngày Nó Tuyên khấn lần đầu. Cái ôm thật chặt của Ba, cái xiết thật chặt của Má trong niềm vui, trong ánh mắt của Ba Má có chút gì đó tự hào nhưng cũng đượm nét lắng lo.
Ống kính quay sang 450 tại góc độ của một bệnh viện Thống Nhất tại khoa Ung Bướu Nó đang thực tập tại khoa bệnh này. Hầu hết các bệnh nhân nơi đây đều bị bệnh ung thư, ung thư gan, phổi, đại tràng, vòm họng……. hình như ai cũng đang ôm một bản án tử, và cái chết thì gần kề, người ta đang tranh giành sự sống trong cái chết nhờ vào y học, nhờ vào những đợt xạ trị đau đớn. Mỗi ngày Nó được hướng dẫn tiêm thuốc và làm các thao tác của một y tá cho bệnh nhân. Mỗi phòng bệnh Nó được phân công để chăm sóc bệnh nhân, Nó mang đến cho họ nụ cười, sự nhẹ nhàng của thao tác y khoa và sự ân cần hỏi thăm các bệnh nhân, trong đó có bà cụ Năm bị ung thư gan, bà đang hóa trị đợt ba. Nó được chăm sóc và truyền thuốc cho bà để làm bài thực tập, Nó thường hay nói chuyện và lắng nghe bà kể chuyện cuộc đời bà. Bà là lính du kích và theo Đảng chiến đấu trên mặt trận miền Nam, bà kể những ngày tháng oai hùng của mình thời còn trẻ, nhưng hiện nay con cái bà lo làm ăn nên chẳng đứa nào chăm sóc bà chu đáo, chúng đưa bà đến bệnh viện và hẹn ngày đưa bà về mà thôi. Hôm nay Nó tiêm thuốc cho bà xong, bà nhét vào túi áo blu của Nó 50.000$. Nó lấy ra trả lại cho bà và nói bà giữ lại để uống sữa. Rồi hôm sau cũng thế nhưng là 100.000$ Nó lại lấy ra trả cho bà, mỉm cười, Nó hỏi bà “sao bà cho con thế”. Bà trả lời: “Vì cô tiêm thuốc không đau và thấy cô hiền hiền thế nào! Nó trả lại tiền, bà cầm tay Nó và hỏi: “Cô là ai vậy?”, Cô không giống mấy cô y tá khác. Nó mỉm cười nhìn bà và rời khỏi phòng bệnh. Lần thứ ba bà lại bỏ tiền vào túi áo của Nó. Khi lấy tiền ra khỏi túi để trả lại cho bà, chuỗi hạt trong túi Nó bị rớt xuống giường của bà, bà nhặt lên đưa cho Nó và nói: “Cô theo đạo Chúa phải không?”. Nó trả lời: “Dạ!” và rồi bà nói: “Cô theo đạo Chúa nên cô mới tốt thế như thế”. Nó trả lời: “Dạ vâng vì Chúa của con dạy con phải sống tốt. Bà có muốn biết về Chúa của con không?” Một ánh mắt đầy tò mò, phân vân nhìn Nó.
Sau những giờ thực tập ở bệnh viện, Nó trở về tu viện với những giờ kinh với cộng đoàn. Mùa Sáng “Thứ nhất Chúa Giêsu chịu phép rửa ở sông Giođan, ta hãy xin cho được sống xứng đáng là con cái Chúa”, lời cầu nguyện của Nó có thêm nhiều con người mới đang đau đớn với căn bệnh ung thư, và đặc biệt bà Năm, dường như bà không chịu nổi đợt hóa trị thứ tư này vì thấy bà gầy hẳn đi. Sau một tuần xạ trị, bác sỹ cho ngưng thuốc vì cơ thể bà không đáp ứng với thuốc nữa, và tình trạng xấu nhất có thể xảy ra, nên con cái của bà được gọi đến. Họ đến ký giấy và rồi lại bỏ bà ở bệnh viện để lao vào công việc, phó mặc mẹ mình cho bác sỹ và y tá, chứng kiến cái chết thật gần bà, Nó thật đau lòng, nhưng Nó cũng phải rời khoa này sau đợt thực tập ba tuần ở đây. Nó đến chào bà Năm để sang khoa khác, bà nắm tay Nó thật chặt và nói: “Cô là người tốt và Chúa của cô cũng là người tốt”.
Giờ kinh chiều hôm đó Nó đã cầu nguyện: “Lạy Chúa con đã cố gắng gieo hạt giống tốt của Chúa nơi khoa bệnh này, con có ngủ hay thức thì chính Chúa sẽ cho hạt giống được mọc lên và Chúa sẽ sai người khác đến gặt lúa của Chúa về”.
Sau khi tốt nghiệp khoa điều dưỡng, Nó được sai đến cộng đoàn các Soeur hưu dưỡng, ở đây Nó được chăm sóc các Soeur, đo huyết áp, tiêm thuốc, lấy thuốc theo toa, đút cháo cho những Soeur yếu bệnh, gội đầu, đẩy xe cho các Soeur bị liệt không thể đi lại được, Nó rất vui với công việc ở đây và các Soeur lớn tuổi cũng rất quý Nó.
Tối hôm nay sau giờ kinh tối Nó quỳ lại tại nhà nguyện, Nó đã khóc rất nhiều vì chiều nay Nó nhận được điện thoại của Má, Má nói: “Ba bị thoái hóa cột sống nên bị liệt không đi lại được nên rất đau, cầu nguyện nhiều cho Ba”. Nó liền nói Má chuyển điện thoại cho Ba, trong tiếng nấc Nó nói: “Ba!! con về nhà chăm Ba nghen”. Tiếng Ba bên đầu bên kia : “Không, con cứ lại nhà Dòng, Ba không sao, mấy bữa nữa Ba sẽ khỏe lại, Ba không muốn con về chăm Ba đâu,có Má, thằng Hai, thằng Tư với thằng Úc rồi, con không cần về, ở lại nhà Dòng, tết có phép rồi về”. Nó đã hỏi Chúa rất nhiều câu hỏi “Tại sao?, tại sao?, và tại sao?”. Nó vẫn quỳ đó và nước mắt cứ lăn dài, Nó nắm chặt chuỗi hạt của Ba trong tay, với Nó lúc ấy chuỗi hạt như một bàn tay lớn của Ba giữ chặt Nó ở lại bên Chúa, chuỗi hạt nhắc Nó mùa Thương “Thứ nhất Chúa Giêsu lo buồn đổ mồ hôi máu ta hãy xin cho được ăn năn tội nên”, như một dấu chỉ trong suốt, Nó nhận ra sứ mạng của Nó khi theo Chúa là chịu đau khổ như Thầy của mình. Vì từ đây Nó thuộc về một gia đình khác và các Soeur là người thân của Nó, là chị em của Nó, là ba má Nó. Nó lấy lại thăng bằng cuộc sống hơn bằng lời Kinh Mân Côi vì tin Chúa sẽ làm những gì tốt nhất cho Ba.
Ống kính bị đẩy ra xa để quay cận cảnh núi rừng Tây Nguyên. Sau một năm phục vụ tại nhà của các Soeur hưu dưỡng, Nó được sai đến một cộng đoàn Tu viện khác ở Đăk Nông thuộc giáo Phận Buôn Mê Thuột. Phía sau tu viện là một ngọn đồi trồng Cafê của anh em dân tộc Êđê, hàng xóm của tu viện là những ngôi nhà gỗ của anh em dân tộc Tày và đối diện với Tu viện là một đài Đức Mẹ. Khung cảnh ở đây khác hẳn với cảnh nhộn nhịp của Sài Gòn, tĩnh lặng giữa núi đồi, chỉ nghe tiếng ếch nhái, ễnh ương, tắc kè là thứ âm nhạc của thiên nhiên mỗi khi đêm về. Tu viện ở đây chỉ có sáu Soeur mục vụ giáo xứ và thăm viếng hai buôn anh em dân tộc, và một nhà trường mầm non khoảng 200 trẻ, một nửa là trẻ em người sắc tộc gồm Êđê, Tày, Dao, Cao Lan, H’Mông và một nửa là trẻ em người Kinh. Công việc của Nó là làm y tá cho trường mầm non và làm y tá cho chị em trong cộng đoàn, mục vụ giáo xứ, cắm hoa và dạy giáo lý cho thiếu nhi và giới trẻ của giáo xứ. Với Nó công việc khá nhiều và bận rộn, nhưng niềm vui phục vụ thì làm Nó quên đi những vất vả ấy. Niềm vui nhất của Nó là mỗi sáng thứ Bảy Nó được đem Mình Thánh Chúa cho khoảng 15 người bệnh nhân trong giáo xứ. Con đường khúc khủy của đồi núi dẫn Nó đến với những con người chờ mong và đói khát Chúa, con đường khá xa nhưng có Chúa Giêsu Thánh Thể Nó đeo bên mình nên Nó không sợ hãi gì, và chuỗi hạt đeo vào tay lái xe nhắc nhớ Nó những kinh Kính mừng rải rắc khắp con đường Nó đi. Đâu đó vọng lại lời của Ba Má Nó “con đi để phục vụ Chúa qua mọi người” Nó thêm can đảm hơn trên bước đường này. Có những ông bà cụ già yếu tận trong Buôn nhưng nơi họ dạy cho Nó bài học khao khát Mình Máu Chúa thế nào! Có bà cụ cả ngày chỉ đọc kinh Mân Côi và đợi đến ngày thứ bảy Nó đến mang Mình Thánh Chúa cho. Trước khi rước lễ bà dọn lòng suốt hai giờ và sau khi được rước lễ thì cám ơn rước lễ một giờ nữa. Nó đem Mình Thánh Chúa đến cho họ hay chính họ dạy Nó bài học về đức tin trung tín vào Thiên Chúa. Mỗi sáng ngày Chúa Nhật Nó đi xuống Buôn của anh em dân tộc với niềm vui thăm viếng họ, giúp đỡ vài người già bị lở loét, rửa vết thương và chỉ cho một số chị em phụ nữ gìn giữ sức khỏe, chơi đùa với đám trẻ, dạy cho chúng về giáo lý và cầu nguyện, và cho chúng một vài viên kẹo, niềm vui ấy thật lớn đến nỗi không có tiền nào có thể mua được.
Ống kính dừng lại trước cửa phòng của Nó, nghe có người gõ cửa nhưng Nó không thể đứng lên ngay để ra khỏi giường được vì đầu Nó rất đau, tay chân tê bại như có thật nhiều mũi kim đâm vào từng đầu ngón tay Nó. Nó cố gắng bám vào thành giường và ra mở cửa phòng, mắt Nó nhòe đi chỉ nghe tiếng chị Nhất nói: em bị làm sao vậy? và Nó không biết gì nữa! Khi mở mắt ra Nó thấy các chị trong cộng đoàn đứng xung quanh, mọi người nhìn Nó và hỏi: “Em có sao không?” Thấy sự lo lắng hiện lên trên khuôn mặt từng chị, Nó nói: “Chị lấy cho em nhiệt kế trong tủ thuốc ngăn thứ hai bên phải ấy”. Vì trong cộng đoàn này chỉ có mình Nó là y tá để chăm sóc sức khỏe cho các chị mà bây giờ chính mình lại ốm. Nó cặp nhiệt và cố gắng mỉm cười với các chị: “Chắc em không sao đâu!!!” Em là y tá mà, chắc chỉ bị sốt thôi, em tỉnh lại rồi cảm ơn các chị đã lo cho em. Chị Nhất nói: “Hay đưa em đi bệnh viện, bệnh viện trên tỉnh ấy khá xa nhà mình, phải đi mất một tiếng đồng hồ mới tới”. Nó trả lời: “Chắc em sẽ ổn thôi nếu thấy nặng hơn thì đi bệnh viện Chị nha, em sẽ uống thuốc trước đã”. Cây nhiệt kế lên 400, tôi đứng lên lấy thuốc hạ sốt. Một chị trong cộng đoàn trêu chọc: “Bác sỹ ơi tự cứu lấy mình nghen” Nó mỉm cười nói: “Dạ, nhưng khi nào cần chị nhớ đến chăm em, đưa em đi bệnh viện đó”. Rồi mọi người trở về với công việc của mình, chị Nhất ở lại cầm lấy tay Nó và nói : “Khi nào khó chịu quá thì nói chị đưa đi bệnh viện nhớ chưa?”. - Dạ. “Thôi em đi nghỉ đi và nhớ uống thuốc đấy”. Chị bước ra khỏi phòng, sau khi uống thuốc nằm nghỉ trên giường và thiếp đi lúc nào không biết, thấy người nóng ran, và đã về chiều cơn sốt lại ập đến, Nó uống thuốc và thấy trên bàn có hai trái cam của chị làm vườn mới hái cho, tô cháo đã nguội của chị làm bếp nấu, mấy cái bánh ngọt của chị hiệu trưởng, nhìn qua cửa sổ bộ quần áo của Nó đã được giặt đang ngoài sân phơi rồi, bấy nhiêu thứ làm Nó cảm động vì tình chị em các chị dành cho Nó. Nó gỡ chuỗi hạt trên cổ xuống, chuỗi hạt màu trắng chuyển màu sang xanh đen vì bạc hút gió khi người ta ốm, và Nó biết Nó ốm không nhẹ đâu với kiến thức y khoa học được tại trường, Nó lấy dây garô cột vào tay một lúc và những hạt màu đỏ nổi dần lên, và chẩn đoán Nó bị sốt xuất huyết. Căn bệnh này không có thuốc đặc trị, phải uống thuốc hạ sốt và bù nước cho cơ thể, và sau năm ngày phát ban thì mới bình phục được. Suốt năm ngày vật lộn với cơn sốt và dường như chuỗi hạt cũng bị ốm với Nó, chuỗi hạt mỗi lúc một đen hơn, không chỉ sốt nhưng trong Nó còn một cảm giác khác nữa là cô đơn, mệt mỏi và yếu đuối khủng khiếp, cảm tưởng mình không đủ sức vượt qua nữa. Chuỗi hạt còn đó, Nó lấy tay lau một hạt bỗng nó trở nên trắng và sáng như mới vậy, hình ảnh của từng chị em trong cộng đoàn đang cặm cụi làm việc, chị Hiền làm vườn, mỗi ngày lại mang cho Nó một thứ trái cây khác, hôm thì chuối, mận, bơ, chị Tuyết làm bếp từng bữa thay đổi món cháo cho Nó, chị phòng bên cạnh vẫn đều đặn giặt đồ cho Nó, từng giờ kinh các chị đều xướng ý cầu nguyện cho Nó mau khỏe lại, nghe thấy tiếng đọc kinh thật đều của giờ lần chuỗi, Nó ghì chặt cỗ chuỗi trong tay, cỗ chuỗi mát lạnh làm Nó thêm nghị lực để tiếp tục chịu bệnh lúc này.
Mãi hai tuần sau Nó mới bình phục và lại tiếp tục với công việc, và dường như Nó hạnh phúc hơn vì qua cơn bệnh này thấy được tình thương của chị em trong tu viện dành cho Nó, có thêm các chị trong tu viện trong lời kinh của Nó khi lần chuỗi. Chuỗi hạt được Nó chùi rửa cho sáng lại, Nó nâng niu như một báu vật vì hình như chuỗi hạt luôn có đó để đồng hành và làm cho Nó thêm nghị lực trong cuộc sống.
Ống kính phải bật thêm điện bởi cảnh núi đồi Tây nguyên đã về chiều. Cái lạnh thấm vào da thịt Nó trên đường đến với lớp giáo lý Hôn Nhân, lạnh của khí trời hay lạnh lẽo của sự cô đơn, bởi chính Chúa đã tạo dựng nên Nó cũng là một con người mang trong mình sự yếu đuối của thể lý và tâm lý khi thấy các bạn trẻ hạnh phúc xây tương lai của họ.
Giờ kinh tối xong các Soeur đã về phòng, Nó quỳ đó trước Chúa Giêsu Thánh Thể, Nó gỡ chuỗi hạt ra khỏi cổ và bắt đầu đi lại lộ trình Mùa Thương của Chúa Giêsu, từng vần kinh như thấm vào người Nó, “Thứ năm Chúa Giêsu chịu chết trên cây Thánh Giá, ta hãy xin cho được đóng đinh tính xác thịt vào thánh giá Chúa”. Nó nhìn lên cây Thánh Giá Chúa Giêsu, người yêu của Nó đang treo trên đó, trái tim Nó đau quặn lại, cây Thánh Giá trên cao như đè vào tâm hồn Nó, Nó xiết chặt chuỗi hạt trong tay, Nó không khóc được nữa nước mắt như chảy ngược vào lòng mặn chát, chuỗi hạt nhắc Nó về mối tình ban đầu, Nó hạnh phúc tuyên khấn lần đầu lời khấn Thanh Khiết, Khó Nghèo và Vâng Phục như ba mũi đinh đóng Nó vào cùng Thánh Giá với Chúa. “Lạy Chúa, Chúa tạo dựng nên con là một người nữ và trong con vẫn còn đó cảm xúc của người nữ, nhưng lạy Chúa, Chúa biết con hơn con biết con và con yêu Chúa, tìm Ý Chúa trong cuộc đời con, con là Nữ Tu của một mình Chúa”. Chẳng biết Nó đã quỳ ở đó bao lâu nhưng khi đứng lên về phòng Nó thấy lòng mình thật nhẹ.
Mùa Mừng. Tối nay sau giờ giáo lý Nó trở về tu viện và thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, chuỗi hạt đong đưa bên tay lái xe như đang nhảy mừng, Nó tự mỉm cười và thấy yêu mến vùng đất Tây nguyên Buôn Mê Thuột này lạ lùng. Mùa hoa Café nở khắp núi đồi mang theo mùi hương vào mọi ngõ ngách của Tu viện, nhà nguyện tối nay cũng đầy hương hoa Café. Nó quỳ đó và nhận ra đó là Mùi Hương của Chúa, “Chúa đã quyến rũ con và con đã để cho Ngài quyến rũ” (Giôen 20,7).
Ống kính được thu gọn lại để quay từng hạt chuỗi. Chuỗi hạt vẫn là vật bất khả ly thân của Nó, chuỗi hạt đi theo Nó trong những niềm vui và nỗi buồn, có hạt màu vàng khè do thuốc hóa trị bắn vào khi đi thực tập y tá mà không thể nào trắng lại được, có những hạt bị méo mó do va chạm khi Nó chạy xe, có chỗ hạt bị trống do bể mất một hạt, nhưng với Nó chuỗi hạt không chỉ là một chuỗi hạt bình thường, vì nơi chuỗi hạt gợi lại và làm hiện hữu trong Nó hình ảnh của Ba, khuôn mặt của Má. Chuỗi hạt khắc ghi những khoảng khắc ngập tràn niềm vui, hay đau đớn của bệnh tật, cô đơn và sợ hãi, chọn lựa và ngã lòng, tất cả ghi khắc lại trong cỗ chuỗi này. Có lúc chuỗi hạt trở nên thật huyền nhiệm vì qua đó Nó nhận ra bàn tay của Chúa dẫn Nó đi trong suốt những năm tháng qua, có lúc tưởng chừng vấp ngã và không chỗi dậy được, tình thương của Chúa luôn đủ để Nó vượt qua, cầm chuỗi hạt trong tay khi lần hạt để nhờ Mẹ Maria dẫn Nó đi vào các mầu nhiệm cuộc đời Chúa Giêsu, hạt Vui, hạt Sáng, hạt Thương, hay hạt Mừng. Không chỉ dừng ở đó chính chuỗi hạt là nơi Nó gặp gỡ Ba Má Nó, các bệnh nhân đang đau đớn vì bệnh tật, các Soeur hưu dưỡng, từng chị em thân thương trong Hội Dòng của Nó, các bạn trẻ đang chuẩn bị tương lai, các tu sỹ đang vất vả trên đường loan báo Tin Mừng, và và và còn rất nhiều những nhu cầu khác nữa của Giáo Hội mà Nó sẽ đem họ đến với Chúa trong lời cầu nguyện của Nó, trong lời kinh dâng kính Đức Mẹ.
Cảm ơn Thiên Chúa đã tạo dựng nên con, cảm ơn cuộc sống đã cho con những trải nghiệm, cảm ơn những gian truân đã tôi luyện con thêm mạnh mẽ và can trường, cảm ơn Ba Má đã sinh ra con, cảm ơn vì chuỗi hạt như một dấu chứng của tâm hồn con. Cảm ơn Mẹ Dòng đã đón nhận con, cảm ơn các Chị em đã đồng hành với con trong ơn gọi.
Sr. Hồng Hà CMR